8 thg 12, 2008

Kì 23 - Sư Tử - ngài đang ở đâu?

Chắc độc giả chưa ai quên ngài Sư Tử, là cứu tinh của em Bồ Nông, đưa em từ một con chim to ngộc nghệch với cái mặt quê quê, cái mỏ dẩu dẩu, cái đầu to nhưng ít óc bên trong lên làm Hoa Hậu. Điều mà ai cũng phải công nhận là cặp giò dài đã cứu vớt tất cả. Trong rừng xanh có la liệt là các vị không nằm trong Ban Giám khảo của cuộc thi do ngài Sư Tử tổ chức, họ suốt ngày thư giãn bằng cách xem xét tỉ mỉ nhan sắc, trí tuệ, đức hạnh của các cô chim Hoa Hậu.

Quả thực, vì đã là mẹ của rất nhiều chim chóc xinh đẹp, hót hay, chân dài, mỏ đỏ... được đầu tư rất kĩ từ canxi, vitamin lúc còn trong ổ, nên họ thừa biết thế nào là một em mới lớn xinh đẹp, chân thành và có trí tuệ. Vậy nên, họ dành nhiều tình cảm cho cuộc thi, những mong ngài Sư Tử tìm được đúng đại diện của họ để đưa đi thi đấu với đại diện các khu rừng khác.

Thế nhưng, họ đã tràn trề thất vọng khi xem tại chỗ, xem trên báo và trên các diễn đàn. Hỡi ôi Bồ Nông chân dài mặt bẹt, nếu em hơi xấu một chút nhưng trí tuệ sánh ngang các bạn khác thì có thể được chiếu cố. Đằng này, em tuy không xấu lắm nhưng lại làm những việc hết sức xấu xa: dùng học bạ giả để tiến thân, nói dối quanh co, giả vờ như thật... Muông thú trong rừng đôi khi vẫn còn nhầm cái vẻ ngô ngố của Bồ Nông là chân thành, thật thà. Nhưng hoàn toàn không phải như vậy!

Bồ Nông sinh ra trong một gia đình mà phụ huynh chuyên nói dối và không nhất quán. Để gây sự chú ý của các nhà báo, mẹ Bồ Nông đã tuyên bố con mình sắp đi du học sang xứ sở Rừng Madagasca, đã có giấy mời..., còn chính Bồ Nông thì e thẹn bảo: "Em chưa tự tin thi trường của Giáo sư Hạc năm nay, năm sau em sẽ thi vào trường của Giáo sư Bươm Bướm". Hỡi ôi, Bươm Bướm thì chỉ rong chơi thôi, chứ biết bao giờ mới lập ra trường để Bồ Nông ngồi vào mà học. Thiên hạ ai cũng biết một quy định của Ngài Hạc khả kính là nếu không học xong trường Choai Choai và được cấp bằng thì không thể "đi tắt đón đầu" ngồi ngang các bạn khác ở trường Hạc được. Thế nên, với toan tính của một gian thương (ngày xưa khi ngài Sư Tử còn làm thơ thì ngài thường gọi là "con phe"), sau khi Thiên Hạ biết hết học bạ đã rút khỏi trường Mầm Xanh của thầy Gà Cồ, mẹ Bồ Nông lại gân cổ lên đủ các kiểu. Này nhé: "Con tôi nghỉ học khỏi trường Mầm Xanh, nhưng chắc chắn đã tốt nghiệp trường khác"! Này nhé: "Không tốt nghiệp trường Choai Choai thì làm sao trường làm răng thú giả bên xứ Madagasca mời đi được", vân vân và vân vân... Nhưng mà, cái mưu gian này chỉ che mắt được những gian thương tầm cỡ như chị Mẫu hậu rởm này thôi, còn trong rừng xanh, người ta ứng dụng khoa học từ lâu để chỉ ngồi trong nhà, gõ tên Bồ Nông một cái là biết hết các em có tên Bồ Nông, ngày sinh tháng đẻ, quê quán ở đâu, tốt nghiệp hay không tốt nghiệp. Khốn nạn thay! Không có ai tên là Bồ Nông Bắt Tép, mà chỉ có Bồ Nông Bắt Cá, Bồ Nông bắt đủ thứ mà thôi. He he, thế thì quay lại làm sao mà trường làm răng thú giả bên Madagasca mời em Bồ Nông sang học. Lại một chuyện quá nhỏ, chỉ cần dùng công cụ tìm kiếm do ngài Siêu Nhỏ bên í cung cấp là biết ngay trong giây lát. Ồ, hóa ra ở đây nhận dạy tiếng loài Thú và làm các loại răng thú giả, họ cần học sinh hơn cả học sinh cần họ, và thủ tục cực kì giản dị, không phải thi gì hết, chỉ cần gửi qua đại dương một cái tài liệu gọi là Học bạ chạy qua máy photo bằng trứng của ngài Công là xong. Ở đây, học bạ là cái cần và đủ để thầy Voi trả lời bằng một cái thư gọi là mời, giống như tôi mời bạn đi sinh nhật í mà. Cực kì đơn giản! Bạn đi được thì đi mà không đi được thì thôi, đến thì quí mà không đến tôi vẫn sinh nhật vui vẻ. Chà chà, nếu mà bác chim thú nhà quê suốt ngày mần ăn trong bụi rậm xó rừng thì rất dễ tin sái cổ nhé: "Thế cơ à? Được trường tận Madagasca mời mọc cơ hử? Dưng cơ mà Madagasca là cái quái gì?" Bọn trẻ con bảo: "Madagasca là nổi tiếng với Sư Tử, Ngựa Vằn, Hà Mã... chiếu trên xi nê í", lại sửng sốt: "Thế thì kinh rồi, phen này rừng xa xôi thế còn biết, chắc chắn tỏa sáng đây". Thế mới biết, cái vứt đi của bác này lại là cái quí giá của bác khác, cho nên, phàm là quí thì phải gìn giữ, bảo vệ bằng mọi cách, chẳng lẽ tốn bao nhiêu của cải mới đạt được mà lại để trôi tuột xuống suối thì có phải là toi cơm không? Và để lừa mấy bác chim chóc kiếm ăn trong bụi rậm, ngài Sư Tử bèn phán: "Bồ Nông đã được rừng Madagasca biết đến, tôi tin là em sẽ tỏa sáng, thậm chí tỏa sáng khắp nơi".

Cũng vì năm nay, theo sách của ngài Chim Cú, Bồ Nông sẽ được/bị hai ngôi sao chiếu mệnh là sao "cá rán" và sao "quả tạ", còn ngài Sư tử khả kính thì bị/được sao "quả tạ" và sao "chuồn chuồn" chiếu mệnh. Hai cái mệnh này mà ráp vào nhau thì "quả tạ" sẽ đập "cá rán" còn chuồn chuồn sẽ bay trên "quả tạ". Thế nên, Sư Tử đã rất cẩn thận, về tận quê hương là Khu Rừng nghèo xác xơ năm xưa để thăm viếng tổ tiên, cầu mong phen này vừa kiếm được bổng lộc, vừa nâng cánh được Bồ Nông, lại vừa được vi hành bằng đôi cánh lắp vào để hạ xuống an toàn nơi hang Chúa. Hạ cánh xong, lại cất cánh bay lên, hạ xuống ở một khu rừng khác xây bằng mối quan hệ của Rừng xanh nhưng đầy bổng lộc và hoa trái, lại ngắm toàn mĩ điểu (tức chim xinh đẹp), ngài sẽ làm Chủ tịch Ủy Ban Tuyển Gái Đẹp, sánh ngang ngài Khủng Long, tỉ phú bên Rừng Madagasca, có tiền mua cả mấy cuộc thi nhan sắc, gật đầu chấm ai Ban Giám khảo phải răm rắp tuân theo.

Sau khi nghe Chim Cú gieo quẻ nói rằng năm nay ngài sẽ thành công, ngài bèn hăm hở trở về nơi cư trú, trước khi đi không quên làm mấy màn "từ thiện", và "phát biểu trước dòng họ" thể hiện trước các đàn con cháu mới lớn rằng ta đây là anh hùng trong nghề tuyển gái, không quên tặng cho các bậc bô lão trong hang quyển hồi kí về mấy chục năm đi tìm nhan sắc vất vả, gian truân như thế nào, giờ đây các chị em giò cao tri ân Sư Tử như thế nào. Chỉ khổ muông thú vùng Rừng Sâu ngây thơ, thật thà, đã tin, yêu, quí, trọng và coi Sư tử là niềm tự hào của một khoảnh rừng nghèo.

Sau khi về quê bái tổ xong, Sư Tử còn lên tận nơi Tổ Thần Núi để cầu may mắn, "quả tạ" thì bé mà "cá rán" lại to, "chuồn chuồn" vừa to vừa khỏe. Xong xuôi, ngài kiêu hãnh lên đường! Còn ai trong thiên hạ sành gái đẹp hơn ta, ta là nhất, là lão làng trong nghề tuyển gái, ta bảo là thiên hạ phải vâng, ta cho ai lên ngôi là trong tay ta hết. Chỉ khổ những con thú con, trong cuộc thi này không biết cơ man nào là muông thú đã phải nộp mình oan cho ngài sư tử.

Với niềm tin mãnh liệt như vậy, Sư tử tuyển một Ban Giám khảo toàn nữ cho dễ bảo: một em Chim Ri mới lớn, một chị Hoa hậu Chim Chích thuở ban đầu, một nhà thiết kế Chim Sẻ hay xù lông, một mẹ nhân trắc học Chim Đa Đa, thế là hết. Ban bệ lo xong rồi, Sư tử tự phong là trưởng Ban Tổ chức kiêm Ban Giám Khảo. Lệ thường ở đâu cũng thế, Tổ Chức và Giám khảo là hai lĩnh vực khác biệt. Nếu ông lo mồi ăn, nước uống, cả nước rửa chân thì ông không được lo chấm cháp gì hết. Nhưng, mặc cha cái thằng Thiên Hạ, nó không văn minh bằng mình, ta, ngài Sư Tử, ta hành xử theo kiểu Sư Tử, đương nhiên, nghiễm nhiên ta kiêm hết. Mà tổ chức à, gọi thế cho oai, làm gì có gì mà tổ chức! Cái đã bán xong, tất cả các khâu trả bằng mồi tài trợ. Chỉ còn độc nhất khoản chăm sóc các chân dài là do Sư tử nắm, ai không sợ nào, về từ vòng thứ nhất. Ai biết điều, vớt cho tí hoa thơm. Còn vương miện nhá, ta, Sư Tử đã tìm ra chủ nhân và đã quyết định. Ban Giám Khảo hả? Là ta! Không nhất trí cao chứ gì? Nhốt vào chuồng loại bét, cho ăn toàn sâu bọ, sợ hết! Thích gì? Miếng ngon hay đòn roi? Cát xê hay trù ẻo? Ta đây, trong tay có báo nhớn, cho một phát lên trang nhất là hết cửa làm ăn. Chẳng thế mà ai cũng khiếp, răm rắp nghe theo, trừ hoa hậu Chim Phượng mới lớn nhưng quá rắn!

Sư Tử ngậm ngùi nhớ lại ngày đăng quang của Chim Phượng. Quả thực, chân thì quá dài, mặt hơi ngây thơ kiểu học trò, điệu bộ thì tự tin nhưng vẫn còn chút vụng về vì chưa quen sân khấu. Hồi đó, sư tử đã định bụng để Chim Yến đăng quang, nhưng vì Phượng quá thông minh, tiếng thú lao ra vun vút, đúng là quá nổi bật làm Sư Tử không thể làm khác được. Định để Chim Yến đăng quang, nhưng các nhà báo toàn dự đoán sự lên ngôi của Chim Phượng. Thế nên, không trái được ý trời, phút chót Sư Tử đành để Chim Phượng làm Hoa Hậu.

Thấm thoắt đã hai năm từ ngày đăng quang, Chim Phượng giờ đã là sinh viên trường Siêu Sao của ngài Kangaroo ngay tại Rừng Xanh. Dù không trang điểm lòe loẹt nhưng vẫn duyên dáng và xinh đẹp. Hàng ngày, Chim Phượng học hành rất chăm chỉ, ngoài giờ học tranh thủ đi chụp ảnh có lựa chọn, làm mẫu quảng cáo kiếm tiền để làm từ thiện. Chim Phượng chẳng được ai giúp nhưng cứ lầm lũi cóp nhặt rồi lại lầm lũi đến những nơi chim chóc đau ốm, khó khăn, thất học để động viên, giúp đỡ.

Ngày tố chức họp báo chuẩn bị cho cuộc thi mới, Sư Tử giật cả mình vì Chim Phượng giờ cao hơn ngài hẳn hai cái đầu, sáng láng, tỏa sáng thật sự. Nhưng, ngài còn toát cả mồ hôi hột khi nghe thấy Chim Phượng công bố con số chim thú được an sinh do Chim Phượng làm, nó còn lớn hơn cả số tiền Sư Tử kiếm được từ cuộc thi lần trước. Và Sư Tử còn bực tức hơn, là dù ngài bận lo xoay sở kiếm bổng lộc nên quên mất cả việc yêu cầu Hoa Hậu làm từ thiện, nhưng vì thông minh, tự tìm hiểu trọng trách của mình nên Phượng vẫn cứ làm. Mà làm rồi, nó không nói dối là do mình yêu cầu cho đẹp mặt cả hai bên. Nó lại còn vênh mặt tuyên rằng do nó tự nguyện không ai yêu cầu hết. Đấy, chết là ở chỗ đấy! Vì nó quá thông minh uyên bác. Thôi thì, ta rút ra bài học, lần này, cần săm soi xem đứa nào ngu nhất, để dễ dàng cầm chịch sai bảo, không dám làm trái ý Ban Tổ chức: bảo im - tắt đài, bảo nói - nói như chỗ không có ai. Và đích đã nhắm, không ai khác ngoài Bồ Nông Bắt Tép. Vậy nên, ngài mới mừng rỡ reo lên với đám thuộc hạ rằng "Đã tìm ra hoa hậu rồi" mặc dù cuộc thi vẫn còn đang ... thi toát mồ hôi chim chóc. Nếu mà nghe được tin này từ miệng ngài phát ra thì chí ít cũng quá bán số thí sinh giã từ ngài để về, nhưng ngài nói với toàn thuộc hạ trung thành, nên đến khi biết chắc ngài về bản hang, chúng mới phô với cánh báo chí.

Đến đây, chắc ai cũng dễ dàng đoán ra, Bồ Nông dốt nát vì sao được làm Hoa Hậu. Nhưng chưa hẳn thế, vì trong cuộc ganh đua giữa các chân dài xem ai dốt hơn thì còn một cuộc ganh đua khác, cuộc ganh đua của các Đại Thú. Và để Sư Tử gật cho cái đầu, thư kí các ngài Đại Thú đã phải lặn lội bon chen để mon men lại gần ngài Sư tử. Nhưng ngài khôn lắm, nhỡ nhận báu vật mà Thần Rừng biết thì chết, nên ngài phó thác cho đám thuộc hạ thân cận xử lí giùm. Nhưng chính sự phó thác đó làm nhiễu loạn thông tin, thành miếng mồi tranh giành giữa các thuộc hạ. Và chính cuộc chia không đều giữa bác Gấu và Sói Xám làm con Cáo ở giữa giật được miếng bánh to nhất và loan tin cho cả khu rừng biết. Nhưng không sao, hai chi trước Sư Tử dù đã nhúng chàm nhưng ít ai để ý, chỉ cho đến khi sự gian dối của Bồ Nông bị vạch trần thì thiên hạ mới té ngửa: "À, Sư tử là thế!", "Thế à, sao lại có chuyện đó?", "Sư tử thật ma mãnh, đáng bị trừng phạt bằng búa tạ"... Hàng loạt nhà báo quây lấy Sư Tử, chất vấn, thắc mắc. Nhưng thật may, trước khi tổ chức, Sư Tử đã báo cáo Ban Chăm Sóc Phần Hồn Cho Muông Thú, không quên kèm cái thư có nhiều tờ in hình Chúa Tể loài thú. Vậy nên, trong cuộc chất vấn này, đại diện cái ban nọ, ngài Ngựa Vằn đã có mặt để kịp thời che chở. Nể mặt ngài Ngựa Vằn, thương tình cho bô lão Sư Tử, phần lớn nhà báo đã tha cho, chỉ còn một số ít đem thắc mắc chưa được giải đáp lên mặt báo.

Chết thật! Vốn xuất thân từ chốn văn chương, nay phải rạp mình xin bọn trẻ con tha thứ, kể cũng nhục đấy chứ. Nhưng chúng nó có tha gì cái thân già này. Chúng nó lại tiếp tục chất vấn, lôi cả tài liệu đã dỡ xuống cất đi ở đâu ra để chứng minh một băng gian dối: Sư Tử - Gia đình Bồ Nông - Ban Tổ chức... Hu hu, chết thật rồi, phen này chỉ còn một nước, là đem công ra kể, may ra thì mới thoát. Sư Tử vừa dứt lời kể công, chim chóc lại nhao nhao lên: "công ra công, tội ra tội" và "không có mồi thì ông có chịu làm bấy nhiêu năm không mà ông to mồm tru tréo kể công"... lại nhục nữa! Nhưng thôi, nhục còn hơn là chết, Sư Tử phải làm giải trình lên Thần Rừng, kể công to lần nữa thì chắc mới át tội.

Thần Rừng nghe Sư Tử giãi bày, mặc dù quá ngứa tai, nóng mặt, nhưng bấy nhiêu năm chính Thần Rừng cũng vỗ tay khen Sư Tử, nên bây giờ giở mặt thì cũng thấy ngượng, bèn suy tính tính kế hoãn binh, cử ngài Bò Vàng xuống thanh tra về cuộc thi để về báo cáo lại. Khổ nỗi, ngài Bò Vàng thì chỉ thanh tra được phần thủ tục cuộc thi, còn phần tài chính do Sư Tử nắm của các cuộc thi thì lại thuộc trách nhiệm của ngài Bò Tót. Thế là về, hòa cả làng! Dù kết luận là Ban Tổ chức cuộc thi sai lè lè nhưng ngài cũng chỉ dám đề nghị Ngài Sư Tử truất vương miện trên đầu Bồ Nông mà lẽ ra phải "yêu cầu" hoặc "buộc" mới đúng. Sau khi chèo chống để vượt qua cửa ải của Bò Vàng thì Sư Tử thấy mình già yếu thật, cái mặt bắt đầu chảy xuống, mắt sụp cả mi, ngọc thể bất an, mình vàng không muốn khỏe. Ngài bèn làm cái thông báo, gởi lên Thần Rừng rằng "không tước vương miện của Bồ Nông" rồi thở phào chui vào hang thư giãn...

Mà Bồ Nông này tuy đầu to ít óc, nhưng được cái trung thành. Mấy tháng ròng chui rúc trong hang, không đi đâu, không làm gì, không trả lời ai câu nào, nếu có ai hỏi thì giả vờ ngây thơ bán cái: "Bây giờ em là Hoa Hậu rồi, mọi thông tin xin đi hỏi ngài Sư Tử", còn ngài thì chối đây đẩy: "Thôi, tôi bận lắm, tôi còn đang bận tiếp ngài thanh tra Bò Vàng đây này"... Sự kết hợp này chỉ tồn tại đến khi Sư Tử ra văn bản tuyên bố không tước vương miện trên đầu Bồ Nông.

Được lời như cởi tấm lòng, ngay sau khi Bồ Nông biết chuyện Sư Tử mặc dù bị truy xét nhưng không hề trầy xước gì và mình cũng không hề bị tước Vương Miện bèn quên hết lời dặn ngày nào, đùng đùng lên tiếng tru tréo kêu oan. Phụ họa thêm, Mẫu Hậu gian thương cũng vào cuộc, phủ nhận lời đã nói, chối đây đẩy tất cả thông tin vốn lúc trước do chính mình đưa ra. Khổ thân Sư Tử, dây thanh bị đứt do tuổi già sức yếu, nên dù ngài cố gầm hết sức, nhưng tiếng kêu vẫn chỉ è è. Bồ Nông thấy thế cũng phớt lờ luôn: "Giờ em đã là Hoa hậu độc lập, em có quyền tự do phát biểu, Ban Tổ chức của ngài đã bị giải tán, em còn biết theo ai?" và bắt đầu chiến dịch thanh minh rầm rộ hơn nữa. Bây giờ, sau khi đã ngấm đòn sao "quả tạ", Sư Tử lại ngộ ra rằng chọn đứa giỏi quá cũng kinh mà chọn đứa ngu đần quá cũng chết! Nhưng đã muộn rồi, nên ngài chỉ còn biết ngồi trầm ngâm, cái bờm rũ xuống, trông thật ốm yếu thảm thương!

"Thưa ngài, được tin ngài không được khỏe, hạ thần đến thăm nhân tiện mang đến một cái quyết định. Mong ngài ráng sức chiếu cố trước khi thoái vị ạ!"

"Cái gì đấy? Đứa nào đấy? Khốn nạn!"

Sư Tử giật mình, suýt lao vào xé tan xác cái con thú con con đang khúm núm đứng trước mặt mình. Nhưng mà không được, con thú con bật lại ngay: "Thưa bác Sư Tử, cháu là con của bố Báo Gấm, tháng trước có bán đi mấy con mồi gởi bác làm lộ phí. Bác quên rồi à?" Thôi chết, nuốt không trôi rồi, lại phải dịu giọng xuống, Sư Tử nhẹ nhàng: "Thôi, để đấy rồi lui ra, để ta suy nghĩ". Sáng hôm sau, mặc dù đã nhận quyết định của Thần Rừng về hang, choáng lắm, nhưng Sư Tử vẫn cố gắng lết đến chỗ từng con thú, nhẹ nhàng vận động từng đứa một, để nó làm nốt cho mấy cái quyết định tiếp nhận mấy chú thú non vào Bộ sậu quản lí Rừng Xanh, hòng vơ vét nốt mẻ cuối cùng. Nhưng bọn thú này cũng đã thành ma cũ, chúng chẳng sợ gì, mồm vẫn vâng nhưng chân tay vẫn làm việc của chúng. Chả ai đoái thương đến ngài Sư Tử, đang cố lết cái thân già đi ve vãn, tỏ vẻ thân thiện, nuối tiếc.

Thế rồi, cái gì đến cũng đến! Nhận rõ bộ mặt của Sư Tử, Thần Rừng bèn ra chiếu cấm Sư Tử không được điểm chỉ vào bất kì quyết định nào. Cực chẳng đã, Sư Tử bèn phô với một đại báo có trụ sở tại xứ sở Madagasca rằng còn mấy tháng nữa mới về hang ở ẩn. Nhưng mà vừa nói ra, bọn thú con đã cười ngất, vì bây giờ, ngay tại lúc này, người lãnh đạo chúng không phải ngài Sư Tử, mà là một Bác Tê Giác có mác hẳn hoi, lại vô cùng lịch lãm và khôn khéo. Thế nên, Sư tử bây giờ không khác gì một con thú bằng giấy, chỉ chuyên nghề giao lưu tình cảm, đi chia tay, đi vét mồi ở bất cứ chỗ nào. Nghe đâu, Sư Tử chuẩn bị chuyến làm ăn xa, đi vơ vét nốt chuyến cuối cùng tại Khu Rừng Phương Nam vốn là một nơi thu nhập chính. Trước đây, mỗi lần đi đâu trống dong cờ mở thì bây giờ ngài đi không bén gót, chỉ bằng mấy ngón chân. Ngài sợ bứt dây động rừng mồi miếc chạy sạch nên phải rón rén thế. Trước khi về hang xây bằng bổng lộc tích cóp nhờ 20 năm kinh doanh mỹ điểu, ngài không quên đi thăm hỏi tất cả thuộc hạ như cuộc chia li không hẹn ngày gặp lại. Phải rồi, khi ngài về bên mụ Sư Tử già thì còn làm sao mà tung hoành công tác như trước đây, vi vu các nơi, toàn nụ cười tươi và lời đường mật...

Giờ đây, ngài vẫn cố nhón chân đỡ cái thân già êm ru vi hành chuyến cuối cùng... Hoa hậu... Hoa hậu... Hoa hậu... Các em giờ chỉ còn trong tiềm thức!

Họa Mi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.